- Tự sát xã hội ư ?
Raina tiếp tục giải thích cho tôi hiểu trong khi tay của cô không ngừng mân mê lọn tóc không thèm để ý đến những cái kẹp tóc của cô :
- Cuộc sống xã hội của bạn sẽ chết ! Nó quyết định phần còn lại của cuộc đời học sinh của bạn, nhất là đang giữa năm học : mọi người đều tụ tập thành bè nhóm.
- Bè nhóm ?
- Uh. Thành bè nhóm.
Đôi mắt mầu xám hung của Raina mởto cứ như thể cô ấy bị sốc vì tôi không hiều điều cô ý muốn nói, nhất là bây giờ là 5 phút thảo luận bằng tiếng Anh.
- Mọi người đều đã chọn bè nhóm chomình – Raina giải thích cho tôi hiểu. Mọi người sẽ bỏ rơi bạn cô độc. Nhưng đó có thể là cái mà bạn tìm kiếm…
- Mình thật sự không hiểu…
- Này nhé, bạn phải. Bạn không còn thời gian nữa đâu.
Tôi cảm thấy rất băn khoăn ; lý do cô ấy đưa ra cùng với vốn từ vựng của cô ấy làm tôi bối rối.
- Bạn muốn biết tôi đang nghĩ gì không Brenda ? – Raina tiếp lời.
Tôi mở miệng định thay đổi chủ đề, nói với Raina về bài tập tiếp theo thì cô ấy đã nói tiếp :
- Một chuyến đi ngu ngốc đến Pétaouschnock hay là Massachuestte thế nào ? Chỉ mất 1h12 để đi ô tô từ Boston đến đó… Thôi được, mình đồng ý với bạn về điều đó khi trời đẹp. Thật lòng này : bạn nên lang thang cùng tôi và Craig thường xuyênhơn !
Ngay lúc đó, một mái tóc màu nâu thuôn dài đến mông với khuôn mặt hồng hào mà tôi đoán là Craig xuất hiện.
- Ai đó gọi mình sao ?
- Craig đây là Brenda. Brenda đây là Craig ! – Raina giới thiệu.
- «Hân hạnh được làm quen với bạn», Craig chào tôi với phát âm sai từ « enchanté ». Nhưng chẳng có gì ngạc nhiên cả. « Mình là Jean-Claude ».
Quay mặt về phía Craig, Raina giải thích cho Craig hiểu rõ tình trạng của tôi không quên thông báo rằng tôi là thành viên mới của lớp xã hội học. Theo cô ấy, tôi chỉ còn một tuần để vứt bỏ tất cả mọi thứ , thoát khỏi tìnhtrạng cô độc và cố gắng hết sức để hòa nhập lại xã hội trước khi tôi gắn lên mình tấm biển « cô gái tội nghiệp».
- Đừng để ý đến cô ý làm gì – Craig nói, cứ như thể đoán được sự bối rối của tôi, Raina có xu hướng tự làm chomình cảm thấy thích thú một chút khiđề cập đến vấn đề chính trị xã hội.
- Thế thì làm sao ! – Raina đáp lại trong khi buộc dây chun vào lọn tóc vừa bện. – Cậu thừa biết rằng mình có lý mà.
Craig hích vai quay về phía tôi :
- Thế nào, bạn nói gì đi chứ ? « Gặp nhau hàng ngày vào 12h trưa bắt đầu từ ngày mai nhé ? » – cậu ta đề nghị bằng một câu tiếng Pháp không chê vào đâu được.
- Cậu đúng là đầu óc bã đậu. Raina mỉm cười.
- Đồng ý ! Tôi cười.
Đây là lần đầu tiên kể từ khi tôi đến đây tôi tin tưởng mình gần như là một cô gái bình thường.
Bóng Ma Trong Mộng - Chương 3
Tôi đang ở trong phòng mình khi mà tiếng chuông đồng hồ quả lắc ở tầng trệt chỉ 11h đêm, nhưng giấc ngủ không phải là điều tôi mong muốn lúc này. Đung đưa những ngón tay trên cổ tay mình, Tôi nhận ra rằng dấu đỏ đã chuyển sang màu tím và dạ dày của tôi thì thắt chặt theo từng tiếng chuông rung.
Tôi kết thúc đống bài tập, tắm vòi sen và đã xếp tất cả sách lên giá theobảng chữ cái, tôi làm tất cả có thể để giữ mình tỉnh táo. Nhưng, sau khi xem kênh mua sắm quảng cáo về quần ôm đặc biệt làm nổi bật đường cong cặp mông, một cuộc rượt đuổi của cảnh sát tren kênh « Cuộc gọi khẩn » và sau hơn một giờ truy cập trang web QVC, chuyên mục trang sức,tôi cảm giác rằng mình bắt đầu chìm vào giấc ngủ.
Đến tận lúc nghe thấy ai đó đập vào cửa…
- Vâng … ?
Tôi cho rằng đó là mẹ vì thường thì hằng đêm, bà đều đến để xác nhận rằng mọi thứ vẩn ổn.
Nhưng cánh cửa không mở ra.
Tôi bật dậy với lên ngọn đèn đầu giường.
- Mẹ..có phải mẹ không ?
Không có câu trả lời.
Đánh một tiếng thở dài, tôi đứng dậy mở cửa. Tôi xoay cái nắm cửa nhưng nó không chuyển động…như thể là cánh cửa đã bị khóa từ bên trong.
- Mẹ …ơi ? Tôi lặp lại nhưng vẫn không ngừng thử xoay nắm cửa.
Tôi gõ mạnh lên cửa nhằm thử lôi kéo sự chú ý của bố mẹ đang ở đầu kia của dãy hành lang.
Nhưng… không một ai đến cả. Và cái nắm cửa vẫn bất động…
- ...Brenda ?..một giọng nói thầm thì ởđâu đó đằng sau lưng tôi.
Chính là giọng của cậu ta. Của cậu bé trong những giấc mơ của tôi.
Tôi quay lại, với trái tim đập mạnh như muốn vỡ tung.
- Cậu đã sẵn sàng để lắng nghe tớ chưa ? Cậu ta tiếp tục nói.
Tôi đưa tầm mắt khắp căn phòng nhưng tôi không thể nhìn thấy cậu taở bất kì góc nào. Bất thình lình,tôi nhận ra cả căn phòng đã thay đổi. Giường của tôi giờ đây được bọc bởi những tấm ra màu xanh đại dương thay vì những tấm phủ màu hồng vẫnđược nhận thấy ở ngay đấy gần như một khắc trước. Tiếp đó, những huy hiệu bơi lội và khúc côn cầu trên cỏ đã được đính chặt vào tường ( nhữngchiến lợi phẩm thẳng lợi từ 5 năm trước) được thay thế bởi một bộ sưu tập kỉ vật của đội Bruins Boston (chú thíc : đội bóng khúc côn cầu nổi tiếng ở Boston giành đc giải vô địch khúc côn cầu toàn nc Mỹ) : những chiếc cờ hiệu, gậy khúc côn cầu và hàng loạt áp phích.
- Chúng ta phải nói chuyện, giọng nói đó lại thì thầm.
Cảm nhận được hơi thở của cậu ta đằng sau gáy, tôi quay ngoắt lại với cố gắng đập cậu ta thật mạnh, nhưngvô ích. Tôi chỉ đập vào khoảng không.Và rồi, ánh đèn tắt ngúm nhấn chìm tôi vào bóng tối dày đặt.
Một phút sau, Ánh sáng mặt trăng xuyên qua cánh cửa sổ, chiếu sáng một góc phòng nơi có một cái bóng đang dịch chuyển trên tường.
Tôi quăng mình đến cửa, đập rầm rầm lên đấy như một kẻ điếc. Tôi đá thật mạnh vào cánh cửa và dùng hết sức lực để kéo cái nắm.
Nhưng chẳng xoay chuyển đc gì.
- Đừng sợ, giọng cậu bé đó cất lên.
Cậu ta tiến lên dưới ánh trăng để tôi có thể nhìn thấy cậu. Cậu bé đó, với đôi mắt xanh sáng rỡ và đôi môi đầy đặn. Cậu ta cỡ tuổi tôi, 17 hay nhiều nhất là 18, cao hơn tôi khoảng 10 cm và mái tóc màu nâu gỗ.
Khi cậu ta xích lại gần, bóng tối rời khỏi cặp lông mày vòng cung của cậu,làm lộ rõ vết đứt trên trán cậu như thể cậu ta đã đụng phải cái gì đó. Vết thương vẫn còn mới và khá sâu.
- Tớ tên là Travis. Tớ đã chờ một ai đónhư cậu từ rất lâu rồi.
Cậu ta mặc toàn màu đen, từ cái áo thun chữ T đóng khung vào người cậu đến đôi ủng bằng cao su bảo vệ đôi bàn chân, cậu dán cái nhìn vào tôi, trơ trơ, từ chối cả việc nháy mắt.
- Một ai đó như tôi ư ? tôi lặp lại với vẻ sững sờ.
Cậu ta gật đầu trong lúc áp sát lại từng chút một.
- Một ai đó có thể nhìn thấy tớ và nghe thấy tớ. Tớ đã thật sự rất hy vọng giây phút này…
Tôi lùi lại một bước, và nhận ra mình đang dựa lưng vào cánh cửa.
- Tớ rất tiếc vì cổ tay của cậu, cậu ta nói với cánh tay đang giương ra để chạm vào cổ tay tôi.
Nhưng tôi không để cậu ta có thời gian làm vậy bởi tôi hất cánh tay cậu ta ra với một cử chỉ thô bạo.
Thể loại: Truyện ma
Trại Hoa Đỏ Chương 1: Những ngôi nhà đá ong Con đường độc đạo nhuốm màu...
Thể loại: Truyện ma
Oan hồn rửa hận Con người nham hiểm muốn được phần mình trọn vẹn, hãm...
Thể loại: Truyện ma
Bóng Ma Trong Mộng - Chương 1 Tác giả : Laurie Faria Stolarz Dịch hành Trung và Nhóm...
Thể loại: Truyện ma
Quán trọ Hoang thôn NGÀY ĐẦU TIÊN Vẫn còn nhớ buổi chiều mưa hôm đó, ngoài...